<bgsound src="/Nhac Dieu Buon Phuong Nam.mp3"/> Le Dinh


































































Chuyện ỉa đái trong văn thơ của Bác
và của tôi




Khi "Bác Hồ" đã vĩ đại thì cái cục c... cái con c...gì của bác cũng vĩ đại. Bác là Thần là Thánh, thậm chí khi bác đánh rắm thì đảng cũng cho là thơm. Thế nên lời nói, tư tưởng trong cái đầu "đất sét" của bác cũng đều được đảng CSVN tôn vinh là vĩ đại tất.

Những gì cần nói thì tác giả Vũ Đông Hà đã nói trong bài "Đến buồn đi ỉa cũng không cho". Bên cạnh tác giả, một số nhà văn, nhà thơ, nhà bình luận cũng đã phê bình về những cái tục tỉu của bác qua nhiều tác phẩm thơ văn. Cũng như không ít những nhà "bưng bô" có giấy phép là nhà báo, phóng viên, định hướng viên, dư lận viên... với vô số bài đã mô tả, nhận định, đánh giá và thậm chí bốc thơm những ỉa đái của bác đến tận mây xanh. Nếu không ca tụng bác hết lời thì đảng ta lấy ai để mà làm điểm tựa hầu đứng vững bởi cái đám lãnh đạo đảng cùng lâu la lục chốt hầu hết dốt dai ngu bền nhưng quá đông, chúng phá banh chành cả đất nước và con người. Đạo lý suy đồi, đất nước tụt hậu, dân tình nghèo đói, tham nhũng tràn lan, nợ nần chồng chất, bạo hành khắp nơi, dân oan khắp chốn...Không vin vào huyền thoại để ngu dân thì lấy đâu mà tồn tại để cai trị?

Hôm nay Thạch tui cũng ngứa ngáy tay chân và đầu óc nên cũng muốn góp phần vào kho tàng văn hóa như bác để hy vọng cũng được sử sách ghi lại như là tư tưởng của bác cho các thế hệ con cháu học tập và noi theo. Trước tiên Thạch mạn phép mượn 4 câu thơ vĩ đại của sư phụ Hồ Chí Minh:

Năm Hợi đã đi qua,
Năm Tý vừa bước tới
Gửi lời chúc đồng bào,
Kháng chiến được thắng lợi...(Thơ chúc Tết năm 1948)

Sau đó là 2 câu của VIP KK Nguyễn Văn Chức:

"Tết về nhớ ơn "Bác" Hồ
Tụt quần ta ỉa, hát đời ấm no! (1)

Kế đến là nữ nhà văn tị nạn Trần Khải Thanh Thủy:

"Gió mùa Thu "Bác" ru em ngủ
Em ngủ rồi Bác đụ thâu canh" (2)

Hoặc ca dao thời sản:

Chiều chiều ra bến Ninh Kiều
Dưới chân tượng Bác đĩ nhiều hơn dân.

Thơ về Bác thì nhiều vô kể, Thạch tui không có thời gian mà sưu tầm cho xuể, thôi thì cống hiến quí bạn đọc một số bài thơ của mình vậy.

Trung-Việt nay đã trọn là quê hương

" Tàu lạ " cạ " tàu quen"
Tàu quen của dân đen
Đối với " lạ " thì hèn
Đối với " quen " thì hiếp...

Với quân thù truyền kiếp
Thì bắt tay thỏa hiệp
Dân hy sinh cho sự nghiệp
Thì lại bắt bỏ vào tù!

Ngày xưa có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu.

Đời nay, bốn thứ chư hầu
Dâng biển, bán đất, nhốt dân, tham nhùng.

Biển Đông " Tàu lạ " diễu hùng
Ba Đình một lũ nửa khùng nửa điên

Cá sống nhờ nước
Đảng sống vì tiền
Hoàng Trường biển đảo tổ tiên
Sá gì chim ỉa *
Phải giữ yên đảng mình

Ngày xưa, đời bố hy sinh
Chỉ vì cũng cố con mình đời sau
Bên kia biên giới là Tàu **
Bên nay biên giới một màu quê hương

Chệt nay ngập phố ngập phường
Đề huề Mao Nguyễn chủ trương một nhà
Mai này đất tổ ông cha
Cha Tàu mẹ Việt, hóa ra Hán nòi

Trung ương đảng
Một đám giòi
Tranh nhau ăn bẩn
Loi nhoi thành ruồi

Roi điện báng súng dùi cui
Dân Việt phản kháng cho chui vô tù
Thiên triều bắt đảng... cầm cu
Phận là Thái thú chỏng khu vâng lời

Đảng mình! thiệt biết dở hơi
Quân thù xâm lấn
Lại đời đời nhớ ơn
Cúi mặt…cầm c…chẳng hờn
Dẫu sao tóc bính vẫn hơn Ố Nàm (**)

Tiền, ai chẳng ham!
Nằm gai nếm mật
Cũng chỉ để làm quan to

Thằng Bờm có cái quạt mo ***
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu
Phận bờm nhưng chẳng thèm trâu
Thằng đảng đổi hết…
Dẫu xâu cá mè!

Nói ra thì thật khó nghe
Không nói thì đảng giấu che đồng bào
Việt Trung nay đã xóa rào
Không còn biên giới
Sáu sao một nhà

Đảng dâng nước, gọi là quà
Việt Trung nay đã trọn là quê hương. (Nguyên Thạch)




(*) Lời Hồ Chí Minh
(**) Tố Hữu
(***) Tiếng Tàu Quảng Đông - An Nam Mít (xấu)
(****) Bài Thằng Bờm




Biệt kinh kỳ!

(Lời của một Mẹ chiến sĩ anh hùng tâm sự với Bác)

Chiến trường trông thật thất kinh
nguyệt soi máu đỏ còn in thân gầy
biết bao cây súng hăng say
đạn thù trực chỉ ghim ngay cửa mình.

Em về y viện nhà binh
Y tá, Bác sĩ tận tình cứu nguy
đạn không sâu lắm, sá chi
nhưng mà cũng biệt kinh kỳ vài năm.




Giã từ vũ khí!

(Lời than của "loài chim Trường Sơn tâm tình với Bác được tác giả ghi lại)

40 tuổi, anh "Giã từ vũ khí"
40 tuổi, vũ khí hết lên nòng
Súng đạn rỉ sét, anh phải bỏ không
40 tuổi, xụi nòng không còn bắn.

Anh giã từ vũ khí trong nỗi niềm cay đắng
Bởi bao ngàn đêm thức trắng triền miên
Cuộc sống dưới trào sản, vô cùng khốn khổ, nào gạo, nào tiền...
Nào nhũng nhiễu...nào đảo điên xã hội.

Bao nhiêu năm, anh tìm hoài không ra lối
Mà tương lai?
Thì quá đổi mờ xa
Anh sống một thể chế mà nay lo mất đất, mai mất nhà
Chung quanh, cả khối tập thể luôn kêu ca về nghèo đói...

Chị vợ của anh cũng teo gầy, xác xơ... nên không đòi hỏi
Chuyện gối chăn?
Không mòn mỏi, không đợi chờ!
Cuộc sống hôm nay?
Phải đối mặt với thực tế, không mộng mơ
Mà đời sống chẳng bến bờ hy vọng.

Anh lê lết kéo dài cuộc sống
40 năm "giải phóng" hỏi còn chi?
40 năm, chị cũng biệt kinh kỳ
40 năm trong buồn thảm, sầu bi
Giã từ vũ khí...bởi chẳng còn gì thơ mộng.




Những bà mẹ việt nam anh hùng!

Nhớ thuở ấy, mẹ mặc áo bà ba đẹp gái
Quần sa-tanh óng ả, bước qua đồn
Các anh lính nghĩa quân lòng tê tái
Mặc dù mẹ lúc đó, tuổi sồn sồn.

Miền Nam trước 75, dân thư thả
Sống tự do nhân bản Cộng Hòa
Mẹ tiếp gạo, thuốc tây cho phía địch
Bởi hồi xưa, đôi mắt mẹ bị lòa.

Mẹ tự mãn, là mẹ nuôi chiến sĩ
Hố cầu tiêu, ngăn chứa cứt, ngăn dấu người
Kẻ danh chính, ai chịu ngồi bên cứt!
Cảnh sát ngờ không ra, nên miệng chỉ mĩm cười.

Đời tuy khổ nhưng dư tiền nuôi cách mạng
Còn siêng năng giặt giũ dọn miếng ăn
Cơm quốc gia, mẹ nuôi ma cộng sản
Mẹ góp phần gây chính thể vạn khó khăn.
Mẹ kinh ngạc…cuộc đổi đời quái lạ
Trước 75 dư giả bỗng te tua
Tài sản của mẹ bị cách mạng gom lùa
Miễn phí vào hợp tác không mua, chẳng bán.

Bốn mươi năm dài lê thê ngày tháng
Đôi mắt đui ngày xưa, giờ tự nó sáng ra
Bốn mươi năm, mẹ không còn đất, không còn nhà
Cầu cứu kêu ca, mặc kệ mẹ, những đứa con nuôi ngày xưa xa lánh mặt.

Mẹ hận tủi bởi chẳng còn chi nên tuột đồ khoe "mặt"
Trỏ ngón tay ngay chỗ đặt "Bác Hồ"
Mẹ nói rằng đây là những gương mặt hôi tanh lừa mị bỉ thô…
Một đảng cướp cạn, một đảng Hồ Đồ phản trắc…

Tiên trách kỷ… xin mẹ đừng quá quắc
Do mẹ ngày xưa nuôi giặc trong nhà
Nên hôm nay thân mẹ cũng như đất nước mới thành bãi tha ma
Đáng đời mẹ bởi mẹ muốn mà, nên chẳng có gì là đáng tiếc.

Bốn mươi năm…
Đã sáng mắt, sáng lòng chưa hỡi những bà mẹ anh hùng nước Việt?!.




Nạn Hồ di hoạ!




Luật nhà Hồ?
Tam vô bất chánh
Họa nhà Hồ?
Nặng gánh non sông!
Họa Hồ giáng xuống Lạc Hồng
Luật Hồ dầy dẫy bất công ngập đời!.

Ách nạn Hồ
Khiến dân không thấu!
Đường Hồ đi
Mất dấu tương lai!
Dân Nam than vắn thở dài
Trời Nam ta thán oán ai hận thù.

Thiên đường mù...
Lời ru mụ mị
Nẻo đường mù
Ma quỉ tà tâm
Quốc dân, lồng sắt giam cầm
Vui trên xương máu, tháng năm diễu hề!.

Chuỗi lầm than
Lê thê oan nghiệt
Mảnh giang sơn, hồn Việt tái tê
Tìm đâu cho một lối về?
Tương lai mù thẳm...não nề thở than!.

Tiếng còi thúc
Đội vang sông núi
Mẹ Việt Nam hận tủi Hoàng Trường!
Vùng lên giành lại Quê Hương
Đứng lên giữ lấy biên cương sơn hà.

Quyết diệt bọn
Gian tà cướp nước
Thôi cúi đầu nhu nhược dạ vâng
Gương xưa lẫm liệt tiền nhân
Giờ đành nhận kiếp lê thân đọa đày?.

Giặc về đây
Giặc gây thống khổ!
Phá cơ đồ
Tiên tổ dầy công
Toàn dân ý chí chung lòng
Đứng lên quyết dựng Diên Hồng cờ bay.




Cuối cùng, xin ghi bài thơ sau đây để kết thúc bài viết này. Chúc cuối tuần vui vẻ:

Cộng sản mà em

Này em gái, nằm im nghe anh kể
Chuyện ngày xưa, nhắc lại để… mà

Anh bộ đội cụ Hồ quân "phải giống" Vì miền Nam đói rét… phải lên đường.

Bác đã bảo vì miền Nam ruột thịt
Cứu anh em dẫu đốt cả trường sơn
Giặc kềm kẹp… dân Nam như xác lá
Mỹ xâm lăng, cả nước phải căm hờn.

Qua vĩ tuyến nón anh rơi lộp độp
Vì ngước cao chót vót để nhìn xem
Anh chính ủy bảo miền Nam nghèo lắm
Nên hiểu rằng: Lời cộng sản mà em!

Đến Nha Trang, biển xanh anh bật khóc
Như trẻ thơ lạc mẹ giữa phố phường
Dăm kẻ lạ, tò mò giương đôi mắt
Có lẽ anh đã lạc cõi thiên đường.

Ở Sài Gòn, dân thành thường xỏ lá
Bộ đội ơi, miền Bắc có cà rem?
Nét hớn hở, tỉnh bơ như Hà Nội
Ồ thiếu gì, ăn không hết phải phơi khô!

Ở ngoài Bắc, Ti Vi ai cũng có
Sáng sớm ra thì nó chạy đầy đường
Anh nhìn chiếc đồng hồ hai người lái
Mắt thèm thuồng, cứ nhìn thấy là thương.

Anh tự mãn quê anh nhiều cà chớn
Còn cà phê thì uống chẳng cần tem
Ghé vào tiệm mua nửa đôi nịt vú
Lọc cà phê, ừ cộng sản mà em!

Và cứ thế, các anh lên lãnh đạo
Sửa rồi sai, sai sửa vẫn cứ sai
Mấy chục năm nướng dân làm thí nghiệm
Cộng sản mà em, siêu việt thiên tài!

Bước tiệm tiến…Hoàng Trường Sa dâng bán
Vì ân tình Trung-Việt nghĩa anh em
Để kết cuộc chúng ta cùng Tổ Quốc
Xin chớ buồn…vì cộng sản mà em!





Chú thich 1:

Chú thich 2:



(ledinh.ca)














Free Web Template Provided by A Free Web Template.com